Palatino Linotype
Minion
Segoe UIRoboto
Roboto Condensed
Patrick Hand
Noticia Text
Times New Roman
Verdana
Tahoma
Arial
“Lam Trạm, ngươi dẫn ta đi đâu?” Ngụy Vô tiện thể vừa hỏi vừa nhàm chán đứng bên trên Tị trần ôm eo Lam Vong Cơ.“Đừng lộn xộn, sắp tới rồi.” Lam Vong Cơ cực chẳng đã nói, tất yêu không rót thêm một trong những phần linh lực bất biến Tị Trần.“Nhưng ngươi đứng trước chắn tầm đôi mắt ta, ta cái gì rồi cũng không thấy, ôi chao ngán lắm a. Nhị ca ca…” Ngụy Vô Tiện chơi dốt nói.Lam Vong Cơ gặm cắn môi: “Ráng nhịn chút đi.” Rồi bất động đậy thanh sắc đẹp tăng nhanh tốc độ.Kiếm quang greed color chợt lóe, lúc này nếu có Lam gia đệ tử ở đây, khăng khăng sẽ rớt cằm tởm ngạc. Hàm quang quẻ Quân luôn mặt băng sương hàng năm không đổi, khóe môi lại ẩn ẩn nụ cười. Trọng điểm ở chỗ, khăn buộc trán của Hàm quang quẻ Quân vẫn đoan đoan chủ yếu chính bịch đôi mắt Ngụy Anh.Không thọ sau, Ngụy Vô luôn thể nghe tiếng rầm rĩ huyên náo, còn có cả tiếng thiếu phụ cười đùa, trung tâm rục rịch đưa tay ý muốn tháo khăn buộc trán. Bị Lam Vong Cơ phân phát hiện, bắt được tay hắn, mươi ngón đan xen, cấm đoán hắn có thời cơ tháo xuống.Lam Vong Cơ bóp bóp tay hắn: “Đừng nóng vội, sắp hoàn thành rồi. Chờ ta một chút.”Ngụy Vô nhân thể còn đang oán thù thầm Lam Trạm lấy mình một bạn đến trên đây thật nhàm chán, còn còn chưa kịp buồn bực, sẽ nghe được thanh âm quen thuộc thuộc, so với bình thường ôn nhu hơn: “Có thể rồi.”Nghe được câu này, Ngụy Vô Tiện ko kịp chờ hối hả tháo khăn đang đậy mắt xuống, trong nháy mắt mở ra, vô vàn pháo hoa bùng cháy rực rỡ trên không trung nở rộ, tầm thường quanh là từng giờ đồng hồ reo hò. Cơ mà Lam Trạm tay thay một cái hà đăng, lẳng im đứng trước phương diện hắn, quan sát kỹ, trên hà đăng phác thảo từng ly từng tí hình ảnh từ lúc hai fan vừa quen thuộc nhau đến bây giờ.Mạn châu sa hoa nở rộ bên đường đang lẳng yên tỏa hương, tầm thường quanh ầm ĩ huyên náo tương tự như cách thật xa, Ngụy Vô nhân tiện lăng lăng chú ý Lam Vong Cơ. Sau sống lưng y pháo bông còn không kết thúc bay lên trời, nổi bật khuôn khía cạnh y hệt như noãn ngọc. Ngụy Vô một thể cứ như vậy nhìn chăm chắm Lam Trạm, vùng sau y là đầy trời pháo hoa, xung quanh mình nhà nhà ánh đèn sáng sáng chói, hắn quan sát vào hai con mắt nhạt màu kia của y, thấy rõ trong đôi mắt ấy bên cạnh mình ra không hề chưa hình bóng làm sao khác.Thấy hắn còn ngơ ngác, Lam Vong Cơ nhẹ cười: “Sao vậy, không nhận hà đăng của ta sao?”Nụ cười ấy tương khắc thật sâu trong đôi mắt Ngụy Vô Tiện, vào phút chốc, vạn đồ dùng như mất hết phương hoa. <1><1> ý ở đó là trong đôi mắt Ngụy Anh chỉ còn lại nụ cười đó ý, xung quanh như mất hết vẻ đẹp:))Ngụy Vô Tiện nhanh chóng đưa tay nhấn lấy hà đăng, mắt cũng ko chớp quan sát vào mẫu vẽ trên đèn, từ thời điểm quen biết đến khi gặp lại, ko bỏ qua một chi tiết bé dại nào. Cây bút pháp sắc sảo tỉ mỉ mười phần. Ngụy Vô tiện thể thuận miệng hỏi: “Lam Trạm, ngươi vẽ?”Lam Vong Cơ khá nghiêng đầu, hồi lâu bắt đầu nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, từ góc nhìn Ngụy Vô một thể đứng vừa khéo bắt gặp lỗ tai đỏ bừng của y.Ngụy Vô Tiện cười thầm, thừa cơ hội Lam Vong Cơ không chú ý, tiến tới hôn mặt y “Bẹp” một cái, thanh âm hôn béo dẫn đến fan đi đường chung quang đều xoay đầu lại, không ít thiếu phụ tay nạm hà đăng đỏ mặt âm thầm xoay đầu lại.“Đừng… Đừng làm cho vậy.” Lần này Lam Vong Cơ đỏ mặt lan đến tận cổ, Hàm quang quẻ Quân từ trước mang lại nay luôn ít nói nay hiếm khi gắn thêm bắp xấu hổ ngùng.Thấy cỗ dáng này của Lam Vong Cơ, Ngụy Vô một thể tiếp khía cạnh không đỏ tim ko đập ghẹ vào tai y nói nhỏ: “Lam Trạm, ngươi thiệt tốt. Vẽ cũng đẹp, ở đâu cũng tốt.” hoàn thành lời như có như ko thổi một hơi bên tai y.Tay Lam Vong Cơ bên dưới ống tay áo rộng lớn không từ bỏ chủ cố kỉnh chặt thành quyền, đứng tại nơi hận không thể lập tức nhẩy vào suối nước lạnh. Nhưng mà kẻ khơi lửa đang vẫy vẫy tay áo, một vẻ vân đạm phong khinh xoay người đi đến trước quán làm đồ chơi bởi đường.Ngụy Vô luôn tiện vừa đi hai tía bước, thấy Lam Vong Cơ không tồn tại đuổi theo, liền quay lại kéo y cùng đi.“Hai vị khách hàng quan hy vọng mua đồ chơi kẹo mặt đường sao? mới vừa có tác dụng này, rất là ngọt nha.” Thấy hai người đi tới, người bán sản phẩm rong thân thiết nhiệt tình kính chào hỏi: “Hai vị là yêu cầu lấy đặc điểm này anh minh thần võ Nhị Lang Thần, hay là thần thông quảng đại Tôn Ngộ không a.”Ngụy Vô Tiện chuyển tay chỉ vào song Ngưu Lang Chức phụ nữ làm bằng đường: “Ừ, đại ca, mang hai loại nha, chúng ta trực tiếp với đi, không buộc phải bọc.”“Được được, nhì vị đi thông thả. Đồ chơi kẹo đường, đồ đùa kẹo đường new ra lò đây!” Lam Vong Cơ chuyển bạc cho tất cả những người hàng rong, bạn nọ cười cợt híp mắt liên tiếp thét.Rời quán nhỏ, Ngụy Vô Tiện xoay đầu đem Chức nữ giới nhét vào tay Lam Vong Cơ: “Này, Lam Trạm, tặng kèm cho ngươi.”Lam Vong Cơ nhíu mày, gồm chút căm ghét nhìn Chức người vợ trong tay.Ngụy Vô một thể mút kẹo đường, không xem xét lắm hỏi: “Lam Trạm, sao từ bây giờ đông người như vậy a?”Lam Vong Cơ bất đắc dĩ thở dài: “Ta hỏi ngươi, từ bây giờ là ngày gì?”“Mồng bảy a.” Vừa kết thúc lời, Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên kịp bội nghịch ứng, thì thầm mắng mình ngày qua ngày sống thật hồ nước đồ. Quay trở lại nhìn về phía Lam Vong Cơ ngượng ngùng cười, nói: “Hi hi, Nhị ca ca ngươi thật tốt.”Lam Vong Cơ cầm cố tay hắn nói: “Đi theo ta.”Ngụy Vô nhân tiện bị y dẫn đến quán nhỏ tuổi bán hoa đăng, trong cửa hàng là các kiểu đèn sặc sỡ.“Bà bà, ta tới tải hoa đăng.” Lam Vong Cơ tới trước cửa hàng nhỏ, bà lão kia ngẩng đầu nhìn y: “Ồ, là ngươi. Năm nay nhưng là cho sớm hơn mấy ngày đối với năm trước.”Lam Vong Cơ rũ mắt ung dung nhạt “vâng” một tiếng, bà lão cơ thấy hai fan họ cố tay nhau, liền hiểu rõ hơn nửa, lại sợ mình đoán sai, hỏi: “Năm nay còn mua thủy đăng không?”Lam Vong Cơ nhấp lên xuống đầu: “Không ạ, năm nay mua liên hoa đăng.”Hai bạn đi cho cạnh sông, Lam Vong Cơ đem một cái liên hoa đăng thả vào vào nước, nhìn nó trôi đi phương xa.“Lam Trạm, ngày này hàng năm ngươi những đến đây thả đèn sao?”Lam Vong Cơ rủ mắt, thu lại thần sắc về tối tăm: “Ừ, qua nhì ngày nữa là đầu năm mới Trung Nguyên rồi.”Ngụy Vô một thể ngậm miệng, thầm nghĩ mình vừa hỏi một vấn đề ngu xuẩn, cũng ko dám liên tiếp hỏi thêm, nếu chưa phải Mạc Huyền Vũ hiến xá, nếu chưa hẳn lúc đó trùng phù hợp Lam Trạm cho tới Mạc gia trang. Vậy Lam Trạm sẽ làm sao? Cứ bởi vậy tết Trung Nguyên thường niên thả đèn cầu cho mình, một năm tiếp 1 năm mà chờ đợi sao? nếu như là hắn, hắn không dám tưởng tượng cuộc sống như thế, cũng không đủ can đảm nghĩ rốt cuộc trong thời điểm này Lam Trạm đến tột cũng có thể có bao nhiêu đau khổ.Ngụy Vô tiện mấp thiết bị môi, quay đầu nhìn đụn má như tranh vẽ của Lam Vong Cơ.“Lam Trạm…”“Ừ?”“Lam Trạm…”“Làm sao vậy?”“Lam Trạm…”“Ta ở…”“Lam Trạm, ta sẽ không còn rời ngươi đi.”Động tác bên trên tay Lam Vong Cơ giới hạn một chút: “Ngươi cũng không có cơ hội đó.”“Lam Trạm…”“Ta yêu thương ngươi.”
Bạn đang xem: Ma đạo to sư truyện tranh h tị trần
BookerlyMinion
Segoe UIRoboto
Roboto Condensed
Patrick Hand
Noticia Text
Times New Roman
Verdana
Tahoma
Arial
“Lam Trạm, ngươi dẫn ta đi đâu?” Ngụy Vô tiện thể vừa hỏi vừa nhàm chán đứng bên trên Tị trần ôm eo Lam Vong Cơ.“Đừng lộn xộn, sắp tới rồi.” Lam Vong Cơ cực chẳng đã nói, tất yêu không rót thêm một trong những phần linh lực bất biến Tị Trần.“Nhưng ngươi đứng trước chắn tầm đôi mắt ta, ta cái gì rồi cũng không thấy, ôi chao ngán lắm a. Nhị ca ca…” Ngụy Vô Tiện chơi dốt nói.Lam Vong Cơ gặm cắn môi: “Ráng nhịn chút đi.” Rồi bất động đậy thanh sắc đẹp tăng nhanh tốc độ.Kiếm quang greed color chợt lóe, lúc này nếu có Lam gia đệ tử ở đây, khăng khăng sẽ rớt cằm tởm ngạc. Hàm quang quẻ Quân luôn mặt băng sương hàng năm không đổi, khóe môi lại ẩn ẩn nụ cười. Trọng điểm ở chỗ, khăn buộc trán của Hàm quang quẻ Quân vẫn đoan đoan chủ yếu chính bịch đôi mắt Ngụy Anh.Không thọ sau, Ngụy Vô luôn thể nghe tiếng rầm rĩ huyên náo, còn có cả tiếng thiếu phụ cười đùa, trung tâm rục rịch đưa tay ý muốn tháo khăn buộc trán. Bị Lam Vong Cơ phân phát hiện, bắt được tay hắn, mươi ngón đan xen, cấm đoán hắn có thời cơ tháo xuống.Lam Vong Cơ bóp bóp tay hắn: “Đừng nóng vội, sắp hoàn thành rồi. Chờ ta một chút.”Ngụy Vô nhân thể còn đang oán thù thầm Lam Trạm lấy mình một bạn đến trên đây thật nhàm chán, còn còn chưa kịp buồn bực, sẽ nghe được thanh âm quen thuộc thuộc, so với bình thường ôn nhu hơn: “Có thể rồi.”Nghe được câu này, Ngụy Vô Tiện ko kịp chờ hối hả tháo khăn đang đậy mắt xuống, trong nháy mắt mở ra, vô vàn pháo hoa bùng cháy rực rỡ trên không trung nở rộ, tầm thường quanh là từng giờ đồng hồ reo hò. Cơ mà Lam Trạm tay thay một cái hà đăng, lẳng im đứng trước phương diện hắn, quan sát kỹ, trên hà đăng phác thảo từng ly từng tí hình ảnh từ lúc hai fan vừa quen thuộc nhau đến bây giờ.Mạn châu sa hoa nở rộ bên đường đang lẳng yên tỏa hương, tầm thường quanh ầm ĩ huyên náo tương tự như cách thật xa, Ngụy Vô nhân tiện lăng lăng chú ý Lam Vong Cơ. Sau sống lưng y pháo bông còn không kết thúc bay lên trời, nổi bật khuôn khía cạnh y hệt như noãn ngọc. Ngụy Vô một thể cứ như vậy nhìn chăm chắm Lam Trạm, vùng sau y là đầy trời pháo hoa, xung quanh mình nhà nhà ánh đèn sáng sáng chói, hắn quan sát vào hai con mắt nhạt màu kia của y, thấy rõ trong đôi mắt ấy bên cạnh mình ra không hề chưa hình bóng làm sao khác.Thấy hắn còn ngơ ngác, Lam Vong Cơ nhẹ cười: “Sao vậy, không nhận hà đăng của ta sao?”Nụ cười ấy tương khắc thật sâu trong đôi mắt Ngụy Vô Tiện, vào phút chốc, vạn đồ dùng như mất hết phương hoa. <1><1> ý ở đó là trong đôi mắt Ngụy Anh chỉ còn lại nụ cười đó ý, xung quanh như mất hết vẻ đẹp:))Ngụy Vô Tiện nhanh chóng đưa tay nhấn lấy hà đăng, mắt cũng ko chớp quan sát vào mẫu vẽ trên đèn, từ thời điểm quen biết đến khi gặp lại, ko bỏ qua một chi tiết bé dại nào. Cây bút pháp sắc sảo tỉ mỉ mười phần. Ngụy Vô tiện thể thuận miệng hỏi: “Lam Trạm, ngươi vẽ?”Lam Vong Cơ khá nghiêng đầu, hồi lâu bắt đầu nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, từ góc nhìn Ngụy Vô một thể đứng vừa khéo bắt gặp lỗ tai đỏ bừng của y.Ngụy Vô Tiện cười thầm, thừa cơ hội Lam Vong Cơ không chú ý, tiến tới hôn mặt y “Bẹp” một cái, thanh âm hôn béo dẫn đến fan đi đường chung quang đều xoay đầu lại, không ít thiếu phụ tay nạm hà đăng đỏ mặt âm thầm xoay đầu lại.“Đừng… Đừng làm cho vậy.” Lần này Lam Vong Cơ đỏ mặt lan đến tận cổ, Hàm quang quẻ Quân từ trước mang lại nay luôn ít nói nay hiếm khi gắn thêm bắp xấu hổ ngùng.Thấy cỗ dáng này của Lam Vong Cơ, Ngụy Vô một thể tiếp khía cạnh không đỏ tim ko đập ghẹ vào tai y nói nhỏ: “Lam Trạm, ngươi thiệt tốt. Vẽ cũng đẹp, ở đâu cũng tốt.” hoàn thành lời như có như ko thổi một hơi bên tai y.Tay Lam Vong Cơ bên dưới ống tay áo rộng lớn không từ bỏ chủ cố kỉnh chặt thành quyền, đứng tại nơi hận không thể lập tức nhẩy vào suối nước lạnh. Nhưng mà kẻ khơi lửa đang vẫy vẫy tay áo, một vẻ vân đạm phong khinh xoay người đi đến trước quán làm đồ chơi bởi đường.Ngụy Vô luôn tiện vừa đi hai tía bước, thấy Lam Vong Cơ không tồn tại đuổi theo, liền quay lại kéo y cùng đi.“Hai vị khách hàng quan hy vọng mua đồ chơi kẹo mặt đường sao? mới vừa có tác dụng này, rất là ngọt nha.” Thấy hai người đi tới, người bán sản phẩm rong thân thiết nhiệt tình kính chào hỏi: “Hai vị là yêu cầu lấy đặc điểm này anh minh thần võ Nhị Lang Thần, hay là thần thông quảng đại Tôn Ngộ không a.”Ngụy Vô Tiện chuyển tay chỉ vào song Ngưu Lang Chức phụ nữ làm bằng đường: “Ừ, đại ca, mang hai loại nha, chúng ta trực tiếp với đi, không buộc phải bọc.”“Được được, nhì vị đi thông thả. Đồ chơi kẹo đường, đồ đùa kẹo đường new ra lò đây!” Lam Vong Cơ chuyển bạc cho tất cả những người hàng rong, bạn nọ cười cợt híp mắt liên tiếp thét.Rời quán nhỏ, Ngụy Vô Tiện xoay đầu đem Chức nữ giới nhét vào tay Lam Vong Cơ: “Này, Lam Trạm, tặng kèm cho ngươi.”Lam Vong Cơ nhíu mày, gồm chút căm ghét nhìn Chức người vợ trong tay.Ngụy Vô một thể mút kẹo đường, không xem xét lắm hỏi: “Lam Trạm, sao từ bây giờ đông người như vậy a?”Lam Vong Cơ bất đắc dĩ thở dài: “Ta hỏi ngươi, từ bây giờ là ngày gì?”“Mồng bảy a.” Vừa kết thúc lời, Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên kịp bội nghịch ứng, thì thầm mắng mình ngày qua ngày sống thật hồ nước đồ. Quay trở lại nhìn về phía Lam Vong Cơ ngượng ngùng cười, nói: “Hi hi, Nhị ca ca ngươi thật tốt.”Lam Vong Cơ cầm cố tay hắn nói: “Đi theo ta.”Ngụy Vô nhân tiện bị y dẫn đến quán nhỏ tuổi bán hoa đăng, trong cửa hàng là các kiểu đèn sặc sỡ.“Bà bà, ta tới tải hoa đăng.” Lam Vong Cơ tới trước cửa hàng nhỏ, bà lão kia ngẩng đầu nhìn y: “Ồ, là ngươi. Năm nay nhưng là cho sớm hơn mấy ngày đối với năm trước.”Lam Vong Cơ rũ mắt ung dung nhạt “vâng” một tiếng, bà lão cơ thấy hai fan họ cố tay nhau, liền hiểu rõ hơn nửa, lại sợ mình đoán sai, hỏi: “Năm nay còn mua thủy đăng không?”Lam Vong Cơ nhấp lên xuống đầu: “Không ạ, năm nay mua liên hoa đăng.”Hai bạn đi cho cạnh sông, Lam Vong Cơ đem một cái liên hoa đăng thả vào vào nước, nhìn nó trôi đi phương xa.“Lam Trạm, ngày này hàng năm ngươi những đến đây thả đèn sao?”Lam Vong Cơ rủ mắt, thu lại thần sắc về tối tăm: “Ừ, qua nhì ngày nữa là đầu năm mới Trung Nguyên rồi.”Ngụy Vô một thể ngậm miệng, thầm nghĩ mình vừa hỏi một vấn đề ngu xuẩn, cũng ko dám liên tiếp hỏi thêm, nếu chưa phải Mạc Huyền Vũ hiến xá, nếu chưa hẳn lúc đó trùng phù hợp Lam Trạm cho tới Mạc gia trang. Vậy Lam Trạm sẽ làm sao? Cứ bởi vậy tết Trung Nguyên thường niên thả đèn cầu cho mình, một năm tiếp 1 năm mà chờ đợi sao? nếu như là hắn, hắn không dám tưởng tượng cuộc sống như thế, cũng không đủ can đảm nghĩ rốt cuộc trong thời điểm này Lam Trạm đến tột cũng có thể có bao nhiêu đau khổ.Ngụy Vô tiện mấp thiết bị môi, quay đầu nhìn đụn má như tranh vẽ của Lam Vong Cơ.“Lam Trạm…”“Ừ?”“Lam Trạm…”“Làm sao vậy?”“Lam Trạm…”“Ta ở…”“Lam Trạm, ta sẽ không còn rời ngươi đi.”Động tác bên trên tay Lam Vong Cơ giới hạn một chút: “Ngươi cũng không có cơ hội đó.”“Lam Trạm…”“Ta yêu thương ngươi.”
+ bản dịch phi thương mại, ĐÃ ĐƯỢC SỰ mang lại PHÉP của artist.+ vui miệng không mang ra khỏi goodsonlines.com và facebook của Trứng Ốp Đường.
Pass: Đặt pass đa số là vì vấn đề thuần phong mỹ tục, pass siêu đơn giản, tên nguyên tác, ko hoa, không dấu, ko cách.